Hôm nay tôi xin ca ngợi Socrates – vì tôi nhìn thấy gương mặt thô kệch của ông lúc ông đứng ở nơi cuối cùng của đường ray được gọi là thất bại, ngước mắt nhìn lên trong những khoảnh khắc dường như vĩnh cửu, trước khi ông uống chén thuốc độc mà những kẻ hành hạ ông đã bắt ông phải uống.“Cũng như một hầm mỏ, vàng tinh khiết nhất của mỏ không thể tìm thấy trên bề mặt, những mạch giàu co nhất của nó chỉ dành cho những người có kiên nhẫn làm việc cần cù trong nhiều năm; nguồn ánh sáng tinh thần của người đó, dù đôi khi bị lu mờ, vẫn cháy đều đặn cho đên khi bằng một cách nào hay ở một nơi nào đó, mạch vàng được tìm ra”.“Cuộc sống là một cuốn phim mà bạn xem chỉ bằng đôi mắt của chính mình.Nhưng những ông chủ ngân hang muốn lúc nào cũng chắc chắn, không dám mạo hiểm, sẽ chỉ là những người cho vay tiền hoặc các “chettiars”.Hãy thử suy ngẫm điều này, “tuổi tác” thật sự là một sản phẩm của con người.Sau đó, vì không nhất trí với họ, ông đã thuê chỗ để mở cửa hiệu nhỏ trên Đại lộ Rizal và một cửa hiệu khác cũng được mở sau đó ở Carriedo, cửa hiệu này thuộc sở hữu của chính ông và vẫn kinh doanh giày.Bạn có thể tận dụng sự thất bại .Phải chăng đó là cách mà ta thực hiện để sống hết cuộc đời mình? Có lẽ ta nên xem lại những gì Helen Keller đã phát biểu: “Cuộc sống vừa là một cuộc mạo hiểm táo bạo, vừa chẳng là gì cả”.“Đừng bao giờ, đừng bao giờ, đừng bao giờ nhượng bộ trong bất cứ việc gì bạn làm”.Vực sâu ngoác miệng phía dưới họ.
