Sự đồng cảm với những người cùng khổ là có nhưng sẽ không quá sâu sắc khi tôi ít trải qua nỗi đau của chính họ mà chỉ thấy chúng trong văn học, trong đời.Mà cũng có thể các nhân vật ngoài đời diễn vở kịch đời quá dở.Có lẽ chỉ viết đến đây thôi.Bỗng chị bị tuột mất dép.Rồi không thèm biện minh hoặc lí giải từng bước chuyển động vô nghĩa vẫn đều là chơi.Còn một cái quên đáng sợ nữa là quên rằng phải cố không được khinh bỉ loài người dù họ tỏ ra khinh bỉ anh.Đến lượt máy treo ngược người.Mà không nhớ thì cứ nói thật ra.Những con đường sẽ đi đến đâu? Nhiều người đã đang và sẽ hỏi thế.Bạn được thêm một người đối xử dịu dàng.