Để chờ một sự thật tươi đẹp.Thế là mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà hai tuần nhé.Cho đến chừng nào họ chưa hoang mang và nhận thấy đôi mắt tâm hồn mình lâu nay nhỏ hẹp.Điều đó càng làm họ lấn tới, họ không hề coi viết là một công việc.Cho chuông báo thức kêu, thò tay tắt.Sống phải khéo lắm, miễn là không làm gì sai.Tao đờ mẹ bật quạt mãi mà đờ mẹ đéo hết nóng….Rồi cuộc sống sẽ dậy bạn rằng khi nói chuyện thì rất ít sự thật được tiết lộ.Trong màng nước mắt, tôi nhìn sâu hoắm vào trang sách, nhìn đóng đinh vào những con chữ đen sì và thấy tất cả nhão ra.Còn lại, không xứng làm bạn tôi…
