Nhưng không ngộ nhận mà ngại viết thì có phí đi không.Và người ta sẽ gọi đây là giai đoạn ươm mầm siêu nhân cho lịch sử nếu trong một tương lai gần, bắt buộc phải có những con người siêu việt.Tôi khóc vì cứ phải chống lại sự e ngại động chạm đến người lớn hơn khi viết.Ở nơi ấy, ông sẽ là tất cả mà cũng chẳng là ai cả.Và đã nghe thấy 2 cú điện thoại, 1 lần bấm chuông, và tiếng ồn từ những người thuê nhà.Để cả đời chúng ta không phải đeo chỉ một chiếc mặt nạ.Không hẳn, đó chỉ đơn thuần là một phong cách hình thành trong việc đối diện với xã hội.Tôi thường cảm thấy đau vì điều đó.Bởi vì, lúc này, lòng tôi dường vô cảm.Nhà văn lại mở mắt ra và mỉm cười: Mình đã đúng.
